Tình yêu judo
Phan_36
Tiêu tiểu tố gật gật đầu, anh biết rõ cô sợ nhất là lạnh, còn đưa cô đi hứng gió nữa, có phải là muốn nhìn thấy cô ngày mai chảy nước mũi không. Chung tiểu bình cầm áo khoác nhẹ nhàng bọc kín cô lại, dùng mặt mình cọ qua cọ lại trên mặt cô, mới mỉm cười, “Lập tức sẽ không lạnh nữa.”
Tiêu tiểu tố bĩu môi tựa vào trong lòng anh, lại nhìn xung quanh. Nơi này tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chạy tới đây để làm gì không biết?
Chung tiểu bình ôm cô, nhẹ giọng nói, “Nhắm mắt lại, anh cho em xem mấy thứ này.”
Tiêu tiểu tố nghi hoặc nhăn mặt nhíu mày, Chung tiểu bình liền nhẹ nhàng vuốt nhẹ mặt cô, “Nhanh đi.” BỊ anh giục, cô đành phải làm theo, liền nhắm mắt lại.
Chung tiểu bình buông cô ra, lại đi đâu đó, Tiêu tiểu tố đang nhắm chặt hai mắt nên chỉ có thể nhanh chóng ghì chặt lại chiếc áo khoác trên người, gió thổi làm vài sợi tóc bay ngang trước mắt cô, cô nhẹ nhàng dùng tay vuốt chúng ra, sau đó im lặng chờ anh trở lại.
Một lúc sau, Chung tiểu bình mới lại đi về chỗ cô, dẫn cô chậm rãi bước đến, sau đó kéo cô dừng lại, môi dán tại bên tai cô khẽ nói, “Được rồi, mở mắt ra đi.”
Tiêu tiểu tố chậm rãi mở mắt ra, trước mắt bỗng sáng ngời, vừa rồi nơi đây vẫn còn là khoảng đất trống tối đen như mực, bây giờ lại sáng lên rực rỡ, một loạt những cây nến bao xung quanh làm thành hình trái tim rất đẹp, lóe ra những tia sáng ở trong màn đêm lạnh lẽo này, Tiêu tiểu tố bỗng cảm thấy ấm áp, mặt cô hơi nóng lên, anh là cố ý chuẩn bị cho cô sao? Chung tiểu bình lại nhẹ dẫn cô tới gần hơn, Tiêu tiểu tố liền nhìn thấy ở chính giữa trái tim có một đôi hình người rất đáng yêu, nhưng khi cẩn thận nhìn lại, thì cảm thấy không đúng lắm, hai người kia rõ ràng là đang nắm tay nhau nhưng mà, một người đang bị người kia làm cho té úp trên mặt đất, giống như là đang đánh nhau vậy. Có ý nghĩa gì đây? Tiêu tiểu tố kì quái nhìn Chung tiểu bình, “Đây là sao?”
“Cái này là Tiêu tiểu tố bắt nạt Chung tiểu bình!” anh thừa dịp cô đang ngây ngốc nháy mắt một cái, hôn nhẹ lên môi cô, rồi chạy đến đầu kia của hình trái tim, đứng đối diện với cô, vui vẻ làm cái mặt quỷ, “Là em mỗi ngày đều đánh anh.”
Tiêu tiểu tố tức đến nỗi liền đuổi anh chạy vòng quanh, “Chung tiểu bình, anh đứng lại đừng có chạy.” Rõ ràng chính anh xin bà bảo cô dạy anh Judo, bây giờ lại bảo cô bắt nạt anh. Nếu không phải mỗi lần anh đều trái ôm phải ôm, quấn lấy cô lăn vòng vòng trên đất, thì cô đã không thượng cẳng chân hạ cẳng tay đá văng anh ra như vậy.
Chung tiểu bình vừa chạy vừa cười, “Không chạy mới là đồ ngốc, em nghĩ rằng anh giống em sao.” Tiêu tiểu tố tức giận chạy ở phía sau la hét loạn lên. Cuối cùng mãi mới đuổi được Chung tiểu bình, cô liền nhanh chóng quật anh ngã xuống mặt đất. Chung tiểu bình lại cười hì hì đứng lên, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu tiểu tố vẫn còn đang thở phì phò, anh nhảy đến chỗ thảm cỏ trước mặt, duỗi tay ra về phía Tiêu tiểu tố, “Lại đây đi.”
Tiêu tiểu tố bĩu môi, không để ý tới anh.
Chung tiểu bình nheo mắt nhìn, lại gọi tiếp, “Tố Tố, lại đây.”
Tiêu tiểu tố đành quay lại liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn là không tình nguyện mà phải đi qua ngồi xuống cạnh anh.
Chung tiểu bình kéo cô một cái, hai người liền nằm xuống ở trên bãi cỏ, anh đưa cánh tay của mình ra, khẽ kê xuống dười đầu của cô. Tiêu tiểu tố cảm thấy không quen liền dãy dụa muốn đứng lên, lại bị Chung tiểu bình kéo tay lại, đem cô ôm trở về, “Đừng nhúc nhích.”
Tiêu tiểu tố lẩm bẩm gì đó, nhưng không hề phản đối, cũng nằm thẳng ra. Anh muốn ở đây làm gì? Sao lại nửa đêm nửa hôm chạy tới đây hứng gió.
“Tố Tố, hôm nay là thất tịch.” Giọng nói dịu dàng của Chung tiểu bình từ trên đầu bay tới, chậm rãi theo gió mà bay đi.
Tiêu tiểu tố giật mình, hôm nay ư? Cô bình thường không bao giờ chú ý cho lắm, nên không biết hôm nay là ngày lễ.
“Anh muốn cùng em xem cuộc gặp gỡ trên cầu Hỉ thước.” Chung tiểu bình giơ tay ôm cô lại, kéo cô lại gần anh hơn.
Tiêu tiểu tố trong đầu trống rỗng, “Nhìn kiểu gì?” Đó không phải là truyền thuyết sao? Làm sao có thể nhìn thấy hai người ở trên trời được?
“Ngẩng đầu, nhìn trời đi.” Chung tiểu bình khinh bỉ trở mình, này……Người phụ nữ này, lại bảo dùng mắt để nhìn, hãy dùng đầu óc để nghĩ đi, lãng mạn mà thực tế thì còn gọi gì là lãng mạn, cảm giác vẫn là quan trọng nhất.
Tiêu tiểu tố nhìn lên, “Sau đó?”
Chung tiểu bình nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, tự nhiên lại có một loại cảm giác muốn bóp chết cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Sau đó, có nhìn thấy chòm sao kia không?
Tiêu tiểu tố trầm mặc một lát, “Không.” Biết rõ mắt của cô không tốt, đi ra ngoài cũng không nhắc nhở cô đeo kính sát tròng, hiện tại, chỉ có thể nhìn trời mà than thở.
……………
“Không phải rõ ràng ở kia à? Em xem không được ư!” Chung tiểu bình hít sâu, cố gắng nhẫn nại.
“………Hình như em lại tăng số rồi?” Tiêu tiểu tố xoay mặt nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc.
Chung tiểu bình lại hít sâu lần nữa, cố nhịn! “Được, em nhắm mắt lại, anh kể cho em nghe.” Lãng mạn như vậy lại bị cái việc cận thị tăng số này làm hỏng, ai~ thật là thất sách!
Tiêu tiểu tố nhắm mặt im lặng nằm
Chung tiểu bình bắt đầu chậm rãi lãng mạn kể lại, ngưu lang chức nữ như thế nào mà gặp nhau rồi yêu nhau, như thế nào mà mỗi năm một lần, giống như hai chòm sao kia chậm rãi bay tới cuối cùng giao nhau trong nháy mắt. Nói xong cả người Chung tiểu bình đều run rẩy, anh từ lúc nào lại có thể đem mấy chuyện não tàn hồi xưa ra kể lại êm tai đến như vậy. Chung tiểu bình khẽ nghiêng mặt nhìn Tiêu tiểu tố đang suy tư nhắm mắt, cô im lặng tựa như một con búp bê, đang say mê nghe anh kể. Chung tiểu bình cười, nhẹ giọng hỏi cô, “Tố Tố, em thấy có lãng mạn không?”
Không có động tĩnh gì, Chung tiểu bình nháy nháy mắt, chẳng lẽ cô không thích sao? Lại gọi tiếp, “Tố Tố?” Vẫn như cũ không nhúc nhích gì, Chung tiểu bình đành khẽ đẩy cô, “Tố Tố?”
Tiêu tiểu tố giật giật, thì thào nói, “Ừm? Lạnh quá.”
Chung tiểu bình kinh ngạc, cái gì lạnh cơ? Lại nhìn Tiêu tiểu tố hai tay đang cố giúc giúc vào trong cổ áo. Chung tiểu bình dùng sức đẩy, “Tiêu tiểu tố! Em đừng bảo với anh là em đang ngủ đấy!” Người phụ nữ này……..lại ở trong thời điểm anh đang dụng tâm với cô như vậy mà lăn ra ngủ! Anh…….Thật muốn bóp chết cô.
Tiêu tiểu tố mắt nhắm mắt mở, “Anh…..Không phải bảo em nhắm mắt sao?” Giờ này vốn là nên đi ngủ, cô nhắm mắt lại thì tự động ngủ luôn, cô cũng không có cách nào khác nữa.
“Anh bảo em nhắm mắt lại, chứ bảo em ngủ đâu, anh còn đang kể chuyện xưa cho em nghe đấy.” Chung tiểu bình giữ mặt cô lại, bắt cô mau tỉnh.
Tiêu tiểu tố bị đau, liền trợn cả hai mắt to lên, “Kia…..có thể vào xe ngồi kể không, nơi này lạnh quá.” Kể chuyện không về nhà mà kể? Đêm hôm khuya khoắt lại chạy lên đỉnh núi hóng gió, nghe cũng chưa nghe được gì đã bị gió thổi bay luôn.
Chung tiểu bình lần thứ hai trừng mắt nhìn cô, sau đó nhắm mặt lại, đẩy Tiêu tiểu tố ra, nhịn không được mà ngửa mặt lên trời rơi lệ! Anh cuối cùng cũng hiểu được, Tiêu tiểu tố không những đã không đáng yêu, còn không có tí lãng mạn nào nữa!
Chung tiểu bình bị trúng một đòn nặng nề như vậy, cuối cùng vẫn phải ôm Tiêu tiểu tố vào trong xe, rồi đem hai ghế trước hạ xuống, đặt cô ngồi vào trong, sau đó anh cũng tự ngồi vào chỗ của mình. Nhìn Tiêu tiểu tố thoải mái duỗi thẳng người tiếp tục ngủ. Chung tiểu bình đành nhìn mấy ngôi sao trên trời, thở dài một cái, ai, cứ từ từ gặp gỡ, tôi còn phải giúp Tố Tố ngủ nữa.
Anh cũng nằm xuống, khẽ ôm Tố Tố vào trong lòng mình, vì sợ cô lạnh nên tất cả cửa xe đều đóng, người còn co lại thành hình tròn. Tố Tố nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, bỗng nhiên vô cùng thoải mái, không tự giác càng hướng vào lòng anh, chui sâu vào trong. Chung tiểu bình ôm thân thể mềm mại, bực bội mới giảm đi một chút. Không được nhìn sao, ôm Tố Tố cũng được! Tuy rằng đầu óc của cô gái này không được tốt cho lắm,nhưng là anh vẫn rất yêu cô. Anh hôn nhẹ lên mặt của Tố Tố, ôm chặt cô ngủ.
Ngày hôm sau mặt trời còn chưa lên, Chung tiểu bình đã bị đồng hồ báo thức ở trong di động đánh thức dậy, Chung tiểu bình muốn duỗi tay để tắt di động, mới phát hiện cánh tay mình vẫn còn bị Tố Tố đè, cả cánh tay có chút tê dại. Chung tiểu bình nhìn ra ngoài cửa đã ló ra một vài tia sáng, khẽ đẩy người trong lòng mình, “Tố Tố, dậy di, mặt trời sắp mọc rồi.”
Tố Tố ừ vài tiếng, vẫn không mở mắt, hai tay ngược lại càng ôm anh chặt hơn, trên người anh quả thật rất ấm áp.
Chung tiểu bình bất đắc dĩ đành rút tay ra, đứng dậy xuống xe. Nhìn thấy cả một vùng trời ửng đỏ, ông trời đã sắp thức dậy rồi. Chung Bình đứng hoạt động gân cốt một chút, rồi chui vào trong xe, ôm Tố Tố ra.
Tố Tố đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài thì càng chui sâu vào trong ngực anh, miệng không nhịn được khẽ kêu lên.
Chung tiểu bình ôm cô ngồi trên mui xe, khẽ gọi cô, “Tố Tố, xem mặt trời mọc rồi ngủ tiếp.” Sao lại giống một con lợn con vậy, gọi mãi cũng đều bất tỉnh.
Tố Tố nhẹ hừ hừ vài tiếng, không để ý tới anh.
Chung tiểu bình bất đắc dĩ đành kéo mi mắt của cô lên, mỉm cười, “Dậy xem mặt trời mọc đã.”
Tố Tố trợn mắt nhìn, “Anh tự xem đi.”
Vã mồ hôi, may mà còn chưa ăn sáng, không thì sẽ bị cô đánh một trận nữa rồi! Chung tiểu bình dán nhẹ lên mặt cô, nhẹ nhàng ma sát gọi cô dậy, anh dụng tâm muốn cùng cô xem mặt trời mọc như vậy, cô có thể hay không vì anh ngủ ít đi một chút.
Cọ cọ cả nửa ngày, Tố Tố mới chịu tỉnh, nửa mơ nửa tỉnh nằm cuộn trong lòng anh, nhìn vầng mặt trời đang từ từ ló dạng, ngáp lớn một cái. Chung tiểu bình vừa định hỏi cô có đẹp hay không, thì bỗng chốc như bị mắc nghẹn trong cổ hỏng!
Tay Tố Tố vừa khẽ buông ra khỏi miệng, “Ngáp quả nhiên là bị lây.” Ôi nhiều chuyện như vậy.
Chung tiểu bình buồn bực khép miệng lại, than thở một câu, “Em tỉnh kiểu gì mà so với ngủ còn kém hơn.”
Chung tiểu bình nhìn mặt trời mọc mà muốn khóc, mặc dù anh vẫn chưa muốn từ bỏ ý định đem lời lãng mạn nhất ấy nói ra với cô, nhưng anh vẫn đang đợi bạn học Tiêu tiểu tố có thể tự hiểu được hoàn cảnh hiện tại, anh cũng đâu có hy vọng xa vời rằng cô sẽ cảm động đâu. Nhưng xem ra, kế hoạch lãng mạn này của anh hoàn toàn thất bại rồi.
Chung tiểu bình đầy mất mát nói, “Sớm biết như vậy thà đưa em đi xem mặt trời lặn còn hơn.”
Tiêu tiểu tố gật đầu, “Mặt trời lặn rất được, có thể ăn no rồi từ từ xem.”
Chung tiểu bình nghe xong, hưng phấn nói, “Vậy đêm nay ra biển xem mặt trời lặn đi.” Cuối cùng cô cũng chung ý tưởng với anh.
Tiêu tiểu tố lại lắc đầu, Chung Bình đang sục sôi, hào hứng thì bị cái lắc đầu của cô làm chậm rãi tan thành nước, cô lại đùa anh sao! Lại không muốn nữa?
“Về sau rồi đi, mỗi ngày đều có thể mà, sao mà phải gấp như vậy, em mệt lắm, muốn ngủ.” Tố Tố nói xong lại cuộn người trong lòng anh, nhắm mắt lại.
Chung tiểu bình cứng ngắc ôm Tiêu tiểu tố, mỗi ngày đều có thể đi, cô nói mỗi ngày đều nguyện ý cùng anh đi xem mặt trời lặn? Chỉ cần ăn no, ngủ đủ thì OK? Chung tiểu bình trong lòng đang đóng băng đã từ từ sống lại.
Nhìn Tố Tố đang ngủ say trong lòng mình, Chung tiểu bình bất đắc dĩ than nhẹ, xem ra, muốn cho Tiêu tiểu tố một chút lãng mạn, đều phải xem xem tính cách của cô ra sao đã. Nhìn mặt trời đã lên cao hẳn, Chung tiểu bình đột nhiên thấy lạnh cả xương sống, sao anh lại thấy con đường này dài mà khó khăn đến vậy! Thôi được rồi, anh có thể từ từ mà khám phá ra tư duy của cô ngốc này mới được. Phiên ngoại 4 Lúc này, đứa nhỏ ba tuổi Mạnh Tưởng đang gõ cửa trước phòng ba mẹ nó, miệng nhếch lên liên tục kêu gào, xem chừng, nếu như ba nó không ra mở cửa, thì nó sẽ dùng chân đạp cửa mất.
Kẹt kẹt vài tiếng, cửa phòng mở ra, Mạch Dịch Nam cúi đầu bất đắc dĩ nhìn đứa con trai của mình, “Tưởng Tưởng, không phải bảo con tự mình đi chơi đi rồi sao?” Tưởng Tưởng dùng đôi tay nhỏ bé của mình hơi đẩy, nó chui qua khe hở giữa chân ba mình với khung cửa để vào phòng, bi bô kêu, “Mẹ.” Rồi lao thẳng lên giường lớn.
Lộ Hiểu Vụ vội vàng ôm con lên giường, “Tưởng Tưởng, sao vậy?” Chỉ nhìn thấy nó bĩu môi, giật nhẹ tay áo của Lộ Lộ xuống, “Mẹ, đi gặp em gái.” Lộ Lộ sửng sốt, ai, tự nhiên lại quên mất, cô đã đồng ý với Tưởng Tưởng, ngày hôm nay sẽ đưa nó đến Chung gia. Nó thấy mẹ nó không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nghiêm lại, mẹ lại quên mất rồi, hừ, nhất định là ba nó lại làm gì với mẹ rồi (ôi đứa nhỏ =)) ). Nó dùng lực giật nhẹ tay áo mẹ mình lần nữa, “Con muốn em ấy, con muốn em ấy.”
Lộ Lộ trừng mắt nhìn Dịch Nam, “Ngày hôm qua em đồng ý đưa Tưởng Tưởng đến Chung gia rồi, đều tại anh, hại em quên mất.” Dịch Nam tỏ vẻ không quan tâm, lắc đầu, “Hôm nay là cuối tuần, không riêng gì chúng ta muốn có không gian riêng đâu, Chung Bình cũng thế thôi, nếu cứ đi qua, cậu ta lại mắc công hận anh.” Đây là nỗi bi kịch khi có con mà, mỗi khi đang tình nồng ý mật thì sẽ luôn có một bóng dáng nho nhỏ ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, mà vừa nhìn thấy cái bóng dáng be bé kia, tất cả nhiệt tình đều ngay lập tức đóng thành băng, thực sự là quá bi kịch!
Tưởng Tưởng ngẩng mặt lên nhìn thấy ba ba nó lắc đầu, lập tức không muốn nghe theo, vừa nhấc người dậy, vừa kéo tay mẹ xuống giường, trong miệng thì không ngừng kêu la, “Em gái, em gái.”
Lộ Lộ đành vội vàng đi xuống giường, hiện tại con trai là lớn nhất, cho dù nó có muốn bầu trời hay ánh trăng, cô cũng sẽ bảo Dịch Nam nghĩ biện pháp. Chắc chẳng sao đâu, Chung Bình cũng đã sớm thành thói quen rồi, bọn họ bất ngờ đến Chung gia cũng không phải ngày một ngày hai. Cô vừa sờ đầu con trai, vừa nói với Dịch Nam, “Anh đi gọi điện cho Chung Bình đi, nói một lúc nữa chúng ta sẽ qua.”
Mặt Mạch Dịch Nam y như đưa đám, dùng ánh mắt khổ sở nhìn Lộ Lộ ra vẻ khẩn cầu, bọn họ cũng chưa được tận hưởng gì hết, thì đã bị chặt đứt rồi. Lộ Lộ hiểu ẩn ý của anh, nhíu mày cảnh cáo anh đừng làm lãng phí thời gian, dùng miệng ra hiệu, buổi tối rồi nói. Dịch Nam bất đắc dĩ đi tới, cố ý dùng chân ngăn con mình lại ở một bên, hung hăng ôm vợ mình hôn sâu một cái, mãi đến lúc Tưởng Tưởng ở một bên kêu la kéo chân Lộ Lộ, thì Dịch Nam mới không tình nguyện buông cô ra. Cúi đầu trừng mắt nhìn đứa bé kia một cái, sau đó mới u oán nhìn cô, “Em nói có phải Tưởng Tưởng nhìn trúng Chung Tình rồi hay không. Mỗi ngày đều muốn đến nhà nó chơi.”
Lộ Lộ đẩy anh ra, ôm lấy con trai đi ra phía ngoài, “Ai bảo anh không đẻ thêm cho Tưởng Tưởng một em gái cơ.” Sau khi Tưởng Tưởng được một tuổi không lâu, Dịch Nam liền lừa Tưởng Tưởng ra ngủ riêng, gạt nó rằng sẽ sinh cho nó một em gái, cho nên nó phải làm quen với việc ngủ một mình đi. Nhưng sau này, chính anh lại lật lọng, vừa nghĩ lại mấy tháng phải làm hoà thượng, hơn nữa đến lúc đó Lộ Lộ lại quan tâm đến đứa bé, anh sẽ lại không được cô để mắt đến nữa, càng nghĩ, anh lại càng không muốn sinh thêm. Kết qua, mỗi ngày Tưởng Tưởng đều đuổi theo cô truy hỏi lúc nào có em gái, cô cũng khó trả lời. Cũng may đúng lúc, con của Chung Bình ra đời, là một bé gái. Bọn họ mới đưa Tưởng Tưởng theo, để cho nó gặp em bé.
Lại không nghĩ rằng, Tưởng Tưởng đối với cô em gái này cảm thấy hứng thú vô cùng, từ nay về sau càng không thể cứu chữa được nữa.
Mạnh Tưởng vừa vào đến Chung gia, còn chưa kịp chào hỏi ba mẹ nuôi, liền thành thạo vọt ngay vào trong phòng trẻ em, để lại một đám người cười vang ở đằng sau. “Tưởng Tưởng hay đến thăm em gái quá.”
Mạnh Tưởng đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy hình dáng bé nhỏ ở trên giường trẻ em, cậu liền dừng bước, nhẹ nhàng, chậm chạp đi tới. Vừa đi tới bên cạnh giường, cậu chậm rãi nghẹo đầu trừng mắt nhìn, em gái đang làm gì vậy? Chỉ thấy em gái đang ngồi ở trên giường, trong miệng ngậm một bình sữa, toàn bộ suy nghĩ liền chuyển về cái bình kia, em gái đang ngủ hay là đang ăn? Vì sao, lại không nhúc nhích? Tưởng Tưởng vừa định giơ tay lên chạm vào mặt em, em gái bỗng nhiên động đậy. Làm cho Tưởng Tưởng sợ đến mức nhanh chóng rụt tay về, rồi lại trừng mắt nhìn người không nhúc nhích kia. Hai mắt em gái nhắm nghiền lại, từ từ ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn ngậm bình sữa, nên vừa ngẩng đầu thì chiếc bình cũng giơ lên. Đáy bình chỉa vào không trung lộ ra một khuôn mặt mập mạp, lắc lư lắc lư, cả người cũng trái đưa phải lắc, Tưởng Tưởng trừng đôi mắt to chằm chằm nhìn em gái, em gái còn chưa nhận ra cậu sao?
Cả người ở trên giường trẻ lắc lư qua lại, tưởng như ngã lộn lại cuối cùng lại không ngã, đột nhiên Tưởng Tưởng vươn tay, đẩy cái trán của em gái, vậy là em gái liền ngã uỵch về phía sau. Cả người mập mập té ngã ở trên nệm dày, Tưởng Tưởng nhìn bộ dáng đáng yêu của bé, thì cười khanh khách. Em gái mơ mơ màng màng mở mắt ra, một đôi mắt to chớp chớp, một đôi tay nhỏ bé vô ý thức xoè năm ngón tay ra sờ sờ hai bên đầu, trong miệng vẫn còn ngậm bình sữa, vẻ mặt mịt mờ. Tưởng Tưởng duỗi cả người qua, nhìn em gái cười không ngừng. Đôi mắt mở to ra vài giây, làm cậu tưởng là em gái đã tỉnh thì, đôi mắt to kia chớp chớp vài cái, sau đó lại khép lại!
Tưởng Tưởng trừng mắt chằm chằm nhìn đứa bé, sao đột nhiên lại ngủ tiếp vậy!
Phía sau lại truyền đến một trận cười, Tưởng Tưởng buồn bực quay đầu lại. Ba mẹ cậu cả ba mẹ nuôi, tất cả đều chen chúc ở cạnh cửa, sau đó chỉ nghe thấy được ba nuôi nói, “Nhìn đi, nhất định là lúc em mang thai ngủ nhiều, nên con gái cũng tham ngủ vô cùng, hết ăn uống thì chỉ ngủ, thật lợi hại.” Mẹ nuôi đỏ mặt trừng mắt liếc ba nuôi. Tưởng Tưởng bĩu môi đành nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn em gái đang thoải mái đến mức không gì sánh được, trong lòng liền mất hứng. Vươn tay ra muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhưng tay còn chưa kịp đụng tới hai má mập mập, đã bị mẹ nắm lấy, Lộ Lộ ôm con vào trong lòng, “Hư, đừng quấy em ngủ.” Tưởng Tưởng nghe vậy sờ sờ đầu, có chút mất hứng, thì thào kêu, “Em gấi.” Lộ Lộ lại ôm chặt con mình, “Tí nữa em tỉnh, chúng ta sẽ đưa em đi chơi có được không?” Tưởng Tưởng nghĩ một hồi lâu, mới gật đầu.
Một đám người rời khỏi phòng trẻ con, bên trong lần thứ hai trở lại vẻ tĩnh lặng. Ở trên giường trẻ cách đó không xa, có một đứa bé đáng yêu vẫn như cũ bình thản ngủ mà cắn bình sữa, giống như toàn bộ sự ầm ĩ vừa rồi không có lọt được vào tai nó, nó vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp mà thôi.
Lúc trong phòng trẻ truyền đến một tiếng khóc, thì Mạnh Tưởng giùng giằng nhảy từ trên đùi của ba mình xuống, chạy một mạch tới phòng trẻ, em gái tỉnh rồi.
Quả nhiên, em gái nằm ở trên giường, lớn tiếng khóc, bình sữa đã lăn qua một bên. Tưởng Tưởng nằm bò ở bên cạnh giường, cười, “Em gái, em gái.” Chung Tình vừa mới hơn một tuổi mở to hai mắt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn khuôn mặt ở trước mắt nó, sụt sịt sụt sịt, tiếng khóc cũng chậm rãi nhỏ đi. Tưởng Tưởng vui vẻ vươn tay sờ lên mặt em gái, Chung Tình đặt tay ở bên miệng khẽ mút chùn chụt, không chớp mắt nhìn anh trai. Tưởng Tưởng lại càng cười đến vui vẻ hơn, nhấc tay bắt cái gì đó lắc lư trên đầu em gái, Chung Tình nhìn theo động tác kia, từ từ nở nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiện lên hai lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
Mẹ nuôi vào trong, vừa nhìn thấy con mình cười, liền xoa đầu Tưởng Tưởng, “Tưởng Tưởng ngoan, còn biết chăm em nữa.” Nói xong, mẹ nuôi ôm Chung Tình vào trong ngực, Tưởng Tưởng cũng từng bước từng bước đi theo mẹ nuôi ra phía ngoài, hai con mắt dù một giây cũng không rời khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái.
Theo đuôi mẹ nuôi đến cạnh nhà vệ sinh, thì Tưởng Tưởng bị mẹ mình kéo lại, ”Em gái phải đi vệ sinh, con trai không thể nhìn đâu.” Tưởng Tưởng xoay đầu lại nhìn mẹ mình, “Vì sao ạ?” Mẹ cậu cười khẽ vuốt lên trán cậu, “Bởi vì con là con trai, em gái là con gái.” Tưởng Tưởng nghe, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Con đây cũng làm con gái.” Câu nói vừa nói ra nhhất thời, khiến cho cả một đám người cười ồ lên, cậu kỳ quái nhìn người lớn, cuối cùng đôi mắt dừng lại ở phía cửa đóng chặt kia, làm con gái có thể ở cùng một chỗ với em gái, đến chỗ nào cũng cùng với nhau.
Lộ Lộ ôm Tưởng Tưởng ngồi lên ghế salon, “Tưởng Tưởng là con trai, con trai phải bảo vệ con gái, con phải bảo vệ em, sao có thể làm con gái được?” Tưởng Tưởng nghe vậy còn rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó dùng sức gật đầu, “Vậy con làm con trai là được rồi, sau này em gái sẽ theo con, con sẽ đưa em đi vệ sinh.” Ha ha ha, tất cả mọi người đều cười rộ, bởi vì Tưởng Tưởng rất đáng yêu.
Chỉ lát sau, mẹ nuôi ôm em gái đi ra. Tưởng Tưởng liền vươn tay, kêu, “Em gái, em gái.” Mẹ nuôi nghe vậy chỉ cười ôm em gái đi qua ngồi ở bên cạnh Tưởng Tưởng, cậu liền vội vã muốn chạm lên mặt Chung Tình, chắc là vì vừa mới tỉnh, nên bên mép vẫn còn vết nước miếng đọng lại, bị Tưởng Tưởng chạm mạnh một cái, trong miệng Chung Tình đột nhiên phát ra thanh âm kỳ quái, bên mép phì phì tạo bong bóng. Tưởng Tưởng không chút suy nghĩ gì, đầu nhỏ khẽ đưa về phía trước, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của em gái một phát,a, mọi người đột nhiên càng cười đến dữ hơn, Lộ Lộ ngượng ngùng vừa kéo vừa ôm con về chỗ, khẽ mắng, “Tưởng Tưởng.” Em gái nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của anh trai, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ trên miệng, vui vẻ cười. Tưởng Tưởng cũng học theo, vuốt vuốt lên miệng mình, rồi cười lớn.
Bốn người họ vừa nhìn thấy hai đứa con mình, cũng vui vẻ cười không ngừng. Chung Bình vỗ vỗ vai của A Nam, “A Nam, xem ra chúng ta sau này có khả năng làm thông gia đấy, Tưởng Tưởng nhà cậu nhỏ như vậy lại chiếm nụ hôn đầu của Tình Tình nhà tôi rồi.” A Nam mắt cong hết cả lên, “Vậy cũng được thôi, tôi ước gì mỗi ngày Tưởng Tưởng đều đến chơi với Tình Tình, cậu không biết tiểu tử này nghịch ngợm thế nào đâu, tôi sắp bị phiền đến chết rồi.” Lộ Lộ trợn mắt nhìn anh, lại dám nói con mình như vậy, “Nào có, Tưởng Tưởng cũng ngoan mà.” A Nam bị Lộ Lộ trừng, đành nhanh chóng cười cười, “Anh đùa, đùa thôi, chẳng qua là, khi Tưởng Tưởng ở cùng với Tình Tình thì ngoan lên rất nhiều.” Tố Tố hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Em cũng cảm thấy Tưởng Tưởng rất ngoan, hơn nữa còn rất quan tâm đến Tình Tình nữa.”
“Thôi được rồi, nhìn hai đứa bé này ăn ý như vậy, thôi thì định hôn ước luôn đi, có thể tương lai không nói rõ được nhưng thân càng thêm thân.” Chung Bình xoa đầu Tưởng Tưởng hỏi, “Tưởng Tưởng thích em gái sao?” Tưởng Tưởng ra sức gật đầu, “Thích ạ.” “Vậy sau này cho con chăm sóc em có được không?” “Được ạ.” Tưởng Tưởng lớn tiếng trả lời, nói xongng liền nắm bàn tay nhỏ bé của em gái lắc lắc. Cậu thích nhất là em gái, mỗi lần thấy vẻ mặt ngây ngốc của em, cậu lại muốn trêu chọc, muốn sau này mãi mãi có thể trêu chọc em như thế.
Kết quả là, mới một tuổi hơn mà Chung Tình đã bị ba mẹ mình đẩy cho Mạnh Tưởng hơn mình hai tuổi. Từ nay về sau, cô bắt đầu bị một tiểu bá vương khi dễ vô cùng thảm thương!
Mạnh Tưởng 4 tuổi, Chung Tình 2 tuổi.
“Mặt em bẩn quá.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian